Vừa qua, tại diễn đàn an ninh khu vực
thường niên, Đối thoại Shangri-La tổ chức ở Singapore hôm 31 tháng 5, Thủ Tướng Lý Hiển
Long, trong bài phát biểu của mình, ngoài việc đề cập đến lịch sử hình thành của Hiệp Hội Các
Quốc Gia Đông Nam Á (ASEAN) và nhấn mạnh
tôn chỉ ban đầu của ASEAN là nhằm thành lập “Liên Minh Quân Sự” để chống lại
xu thế lan rộng của Chủ Nghĩa Cộng Sản ở Đông Nam Á trong những năm đầu Chiến
tranh lạnh, Thủ Tướng Lý Hiển Long cũng đã phát biểu rằng Việt Nam từng “XÂM LƯỢC” Campuchia, khi đề
cập đến thời gian quân đội Việt Nam “CHIẾM ĐÓNG” đất nước Chùa Tháp này từ năm
1979, trong bối cảnh Việt Nam đang mưu tìm sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế để
trở thành ủy viên không thường trực của Hội đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, đã khiến
cho nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam cũng như một bộ phận không nhỏ những kẻ cuồng
cộng trở nên điên tiết, trước phát biểu đó của Thủ tướng
Singapore và thật khôi hài là Bộ Ngoại Giao Việt Nam còn kêu gọi Thủ Tướng Lý Hiển
Long phải đưa ra lời xin lỗi, thậm chí còn kêu gọi người Việt tẩy chay không
đi du lịch Singapore…
Linh Mục Phê Rô Phan Văn Lợi – Đả Đảo Cộng Sản
-Toàn
thể dân Việt đang bước vào thời điểm tưởng niệm 50 năm biến cố Tết Mậu Thân
(1968-2018). Đây là sự kiện thuộc hạng đáng ghi nhớ nhất trong Việt sử vì nhiều
mối liên hệ: ý nghĩa thiêng liêng của ngày Tết dân tộc, cuộc tấn công của Cộng
sản VN bất chấp tuyên bố hưu chiến, sự thất bại thảm hại của cuộc tổng tấn công
về mặt quân sự và chính trị, tội ác đã gây ra cho chính Đồng bào Việt Nam, thái
độ cố chấp của Cộng sản không nhìn nhận sai phạm của họ, dù đã nửa thế kỷ.
Cựu Tù Nhân Lương Tâm Phạm Thanh Nghiên - Xin kính cẩn nghiêng mình thắp nén tâm hương trước tấm bia không
mộ của 626 người tù chính trị đã chết trong nhà tù Ba Sao, Nam Hà giai đoạn
1975-1988. Và rất nhiều những người tù chính trị khác đã chết oan khiên trong
ngục tù cộng sản.
Nguyên Thạch - Cho dù là ở miền Bắc hay ở miền
Nam thì những đứa con của cộng sản nòi, hiếm ai căm thù ĐCSVN và khinh khi Hồ
Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp... Nguyễn Văn
Linh, Nguyễn Tấn Dũng, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Phú Trọng... như Nguyễn Ngọc
Già. Đó là những gì tôi cảm thấy kinh ngạc và kính phục, đồng thời thiết nghĩ
anh cũng đáng mến phục có từ nhiều người khác.
Phó
Giáo Sư, Tiến Sỹ NGUYỄN VĂN ĐỆ, Hiệu Trưởng Đại Học Đồng Tháp Chuyển Tin -: Ông Lê Duẩn có không
chỉ một người con gái, tất nhiên rồi. Nhưng câu chuyện dưới đây về cô con gái
Lê Vũ Anh, con của bà Bẩy Vân, ngươi vợ thứ 2 của ông Lê Duẩn. Cái tên của cô
từng được nhắc đến rất nhiều trong giới lưu học sinh tại Đông Âu những năm
1970- 1980 của thế kỉ trước. Không chỉ vì cô là con gái của vị TBT quyền lực mà
còn vì cô là ‘vị cứu tinh’ của những thế hệ sinh viên cùng thời.
Đây là đoạn hồi ký của
tôi trong những ngày Cộng sản chiếm miền Nam, và 2 lần vượt ngục tù cải tạo
trong 3 năm sống với chế độ Cộng sản. Hồi ký này tôi viết tại trại tỵ nạn Mã
Lai, Tiểu bang Kelantan, Tỉnh Kotabaru.
Mùa Thu, năm 1978.
Dĩ vãng
hiện lên đầu óc tôi như cơn ác mộng bi thương buồn thảm!
...Ngày
21-4-75, tôi được báo cho biết có cuộc họp báo nơi phòng Khánh Tiết (trong Dinh
Độc Lập). Nội dung cuộc họp báo tôi chưa đượcbiết, đó cũng là việc làm bảo mật
thường ngày của khối Cận Vệ chúng tôi.
CHƯƠNG
7: THÀNH NỘI.PHẦN MỘT: VỌNG LÂU
TRÊN CỬA THÀNH.
Thật
là một điều không hợp lý chút nào sau khi rút những người lính TQLC trang bị hiện
đại ra khỏi những đám ruộng nước lầy lội thì lại đẩy họ vào chiến đấu ở một khu
thành lũy xây từ thế kỷ 18 (thật ra là xây vào đầu thế kỷ 19, đời vua Gia Long
-1802-1820 ngd), nhiều hồ ao chung quanh với tất cả những gì khó khăn.
Cựu
Trung Tá Nguyễn Văn Minh - Trong lá
thư gửi cho một chiến hữu đề ngày 22-9-1952, cuối thư có bài thơ tứ tuyệt trên
đây, thủ
bút của chí sĩ Ngô Đình Diệm.Chúng tôi xin dùng ba chữ cuối của câu 4 để đề tựa cho bài thơ.
Tôi không phải là một nhà văn, mà tôi
chỉ là một người lính, lính tác chiến đúng nghĩa của danh từ, và những điều tôi
viết trong quyển sách này chỉ là một câu chuyện, câu chuyện thật một trăm phần
trăm được kể lại bằng chữ. Tôi viết những điều mà những thằng lính chúng tôi đã
trực tiếp tham dự nhưng không ai viết lại, trong khi nhiều người đã viết về những
chuyện chiến trường thì hình như chẳng có ai dự.
Huế
đang là một thành phố chết và đang là một thành phố bị bỏ ngỏ. Cả thành phố chỉ
còn lại vài ba ngọn đèn đường, cái sáng cái tối, đạn pháo Việt Cộng nã đều vào
cầu Trường Tiền và khách sạn Hương Giang, đó đây người ta đang đạp xe ba bánh,
xe xích lô đi hôi của.
Ði
lối cầu mới thì được an toàn, nhưng tôi sẽ đi lối cầu Trường Tiền mặc dù cầu
này đang bị pháo. Một chút lãng mạn trong người tôi nổi dậy, chẳng gì cũng chỉ
còn là lần chót. Ngay đầu cầu, một chiếc M-48 nằm chình ình, máy vẫn còn nổ mà
không có người. Lên đến giữa cầu, tôi nói với mấy thằng lính đệ tử.
Lên
đến trên tàu, không khí quá nặng nề ngột ngạt. Không phải nặng nề ngột ngạt vì
số người trên tàu quá đông, mà vì cả tàu đang bị bao trùm bằng mùi giết chóc,
căng thẳng.
Huy
mập nhét vào tay tôi khẩu súng ngắn, dặn dò:
"Súng
tôi lên đạn sẵn, ông giữ cẩn thận."
"Còn
gì nữa để mà phải thủ súng lên đạn sẵn?"
"Thì
ông cứ giữ đề phòng. Biết đâu có lúc phải xài tới."
Chưa
kịp tìm chỗ ngồi, tôi nghe một tiếng súng nổ.
Hai
người lính Thủy Quân Lục Chiến cúi xuống khiêng xác một người lính Bộ Binh vừa
bị bắn chết ném xuống biển. Một người lính Thủy Quân Lục Chiến khác đang gí
súng vào đầu một trung úy Bộ Binh ra lệnh:
"Ðụ
mẹ, có xuống không?"
"Tôi
lạy anh, anh cho tôi đi theo với."
"Ðụ
mẹ, tao đếm tới ba, không nhảy xuống biển tao bắn."
"Tôi
lạy anh mà, tôi đâu có gia đình ở ngoài này."
"Ðụ
mẹ, một."
"Tôi
lạy anh mà, anh đừng bắt tôi ở lại, anh muốn lạy bao nhiêu cái tôi cũng lạy hết.
Tôi lạy anh, tôi lạy anh."
"Ðụ
mẹ, hai."
"Trời
đất, mình đồng đội với nhau mà, anh không thương gì tôi hết. Tôi lạy anh
mà."
"Ðụ
mẹ, ba."
Tiếng
ba vừa dứt, tiếng súng nổ.
Người
trung úy Bộ Binh ngã bật ngửa ra, mặt còn giữ nguyên nét kinh hoàng. Viên đạn
M-16 chui vào từ đỉnh đầu. Xác của anh ta được hai người lính Thủy Quân Lục Chiến
khác khiêng ném xuống biển.
Tôi đến ATêKa, an toàn khu (ATK) để làm báo Sự
Thật đầu 1949.
ATêKa, an toàn khu là gì? Là căn cứ địa đầu
não của Đảng cộng sản Đông Dương và chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, nằm ở
chân hai con đèo tên Re và So của dãy Núi Hồng chia đôi hai huyện Định Hoá tỉnh
Thái Nguyên và Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang.
Cùng thời gian bao vây Điện Biên Phủ, Trung
ương mở lớp tổng kết cải cách ruộng đất ở sáu xã thí điểm tại huyện Đại Từ sát
nách An toàn khu, do Hoàng Quốc Việt chỉ đạo. Sau tổng kết sẽ triển khai chính
thức đợt 1 cải cách ruộng đất. Tôi đã dự.
Từ Điện Biên Phủ, Thép Mới viết cho tôi: “Mày
ở đầu trận tuyến chống phong kiến, tao ở đầu trận tuyến chống đế quốc, cố lên
hả!”. Hảo hớn, phơi phới.
Rồi chúng tôi thở phào. Cụ Hồ đã lên tiếng. Có
lẽ là tháng 4 hay 5 năm 1963. Bài báo của Cụ đăng trang nhất báo Nhân Dân. Ký
tên Nguyễn Thanh Long. Ở đúng chỗ sau này đăng bài Nguyễn Chí Thanh chất vấn
dân tộc “sao phải ăn bún?”
Nói rõ Đảng ta phải biết ơn ba đảng cộng sản
Pháp, Liên Xô và Trung Quốc. Vậy là Cụ công khai phản đối Mao. Đám xét lại rất
mừng. Cụ Hồ nhất đinh phải là thích cộng sản văn minh hơn rồi. Chúng tôi hy
vọng Cụ ngăn được Đảng ngả theo Bắc Kinh. Không tán thành Mao chống xét lại để
bảo vệ chủ nghĩa, Cụ đã nói có nên vì đuổi một con chuột (xét lại) mà đang tâm
ném vỡ một cái bình quý không?
1975. Tháng 4. Đại thắng mùa xuân. Như tên hồi
ký Văn Tiến Dũng viết. Và cho tướng Giáp ra rìa đại tiệc. Báo Nhân Dân dành hai
trang đăng bài Bùi Tín tường thuật “giải phóng Sài Gòn”. Xem đến đoạn Bùi Tín
vào Dinh Độc Lập mở tủ lạnh xem “chúng nó” ăn những gì, tôi không đọc nữa. Kiểm
kê sự ăn uống của tư sản, địa chủ vốn nằm quen thuộc trong cẩm nang phát động
quần chúng căm thù bọn bóc lột. Tức là bấm vào cái huyệt ghen ăn tức ở. Mở trí
khôn cho quần chúng ở cái điểm này mới quý đây!
123456789101112CUỐI Sau
đêm suy nghĩ, trưa ngày hôm sau, thứ Hai 21 thánng 4, TT Thiệu mời Phó Tổng
Thống Trần Văn Hương và Đại Tá Trần Thiện Khiêm, cưu thủ tướng, đến Dinh Độc
Lập và thông báo với họ rằng ông sẽ từ chức. Tổng Thống Thiệu kể lại cho hai
nhân vật nầy cuộc hội kiến với đại sứ Pháp và đại sứ Hoa Kỳ ngày hôm trước và
nhận mạnh rằng cả hai ông đại sứ đều không chính thức khuyến cáo ông từ chức,
tuy nhiên vì tình hình quân sự đã trở nên vô vọng và ông cảm thấy rằng ông
không còn có thể phục vụ đất nước hữu hiệu được nữa cho nên ông phải từ chức.
TT Thiệu nói với cụ Trần Văn Hương và Đại Tướng Trần Thiện Khiêm rằng ông muốn
bảo tồn tính hợp pháp của chế độ VNCH và do đó ông yêu cầu Phó Tổng Thống Trần
Văn Hương nhận lãnh chức vụ Tổng Thống VNCH để cứu vãn tình thế.
123456789101112CUỐI Theo Oliver Todd trongCruel Avrilthì vào ngày 22 tháng 4 năm 1975, tức
là sau ngày ông Nguyễn Văn Thiệu từ chức, Lê Duẩn nhân danh Bộ Chính Trị của
Đảng Cộng sản Bắc Việt đã đánh điện cho Lê Đức Thọ và Văn Tiến Dũng đang đặt
bản doanh tại Lộc Ninh, ra lệnh “Phải gia tăng các cuộc tấn công và đánh mạnh
đánh mau trên khắp mọi mặt, mọi hướng”. Bức điện văn cua Lê Duẩn kết luận rằng
“tấn công chậm đi một ngày nào thì sẽ đưa đến những hậu quả vô cùng nghiêm
trọng trên cả hai phương diện quân sự cũng như chính trị” (ghi chú:Oliver todd: sách đã dẫn, trang 319)
Theo nhận định của Oliver Todd thì dường như Tổng Bí Thư đảng Cộng
sản Bắc Việt sợ rằng nếu tình hình chính trị cứ kéo dài thì trong thời gian nầy
có thể sẽ có những sự can thiệp của quốc tế như hồi năm 1954 khiến cho Việt
Minh đã phải chấp nhận một giải pháp chia cắt ở vĩ tuyến 17 thay vì một chiến
thắng toàn diện.
123456789101112CUỐI Hai ngày sau khi ông Thiệu từ
chức, tại Washington DC, ĐS Liên xô Dobrynin đến trao cho Ngoại trưởng Henry
Kissinger một bản thông điệp của Tổng bí thư cộng sản Liên Xô Breznev, trong
đó, theo diễn dịch của Ngoại trưởng Hoa Kỳ , thì không những“phía Việt Nam (tức Hà Nội) bảo đảm với Mạc
Tư Khoa rằng họ không có ý định thiết lập những chướng ngại cho sự di tản của
người Mỹ, họ còn cho thấy rằng họ không có sự ham muốn hạ nhục Hoa Kỳ, và rất
sẵn sàng thi hành bản hiệp định Paris”. Trong phần tái bút, Brezhnev còn
bày tỏ sự hy vọng rằng “Hoa Kỳ sẽ không có hành động nào để cho tình
hình tại Đông Dương trở nên trầm trọng hơn”. Ngoại trưởng Kissinger đã cho
chuyển nguyên văn bức thông điệp nầy sang Sài Gòn cho ĐS Martin, kèm theo lời
bình luận của Kissinger. ĐS Martin nói rằng chưa bao giờ ông ngoại trưởng lại
gởi cho ông đại sứ một văn thư có tính cách tối quan trọng như vậy” (ghi chú:Frank Snepp: sách đã dẫn, trang 417)
123456789101112CUỐI Theo các tác giả Trần Văn Đôn
trongViệt Nam Nhân Chứng,
Frank Snepp trongDecent
Intervalvà Oliver Tood trongCruel Avrilthì hồi 10 giờ sáng ngày 24-4-75,
qua sự trung gian của Đại Tướng Trần Thiện Khiêm,Tổng Thống Trần Văn Hương đã
đến gặp cựu Đại Tướng Dương Văn Minh tại tư gia của Đại Tướng Khiêm trong cư xá
sĩ quan tại Bộ Tổng Tham Mưu gần phi trường Tân Sơn Nhứt.
Đại Úy Nguyễn Văn Nhựt, cựu sĩ quan tùy viên
của Tổng Thống Trân Văn Hương lại cho người viết biết rằng Cụ Hương không muốn
gặp ông Minh ở dinh độc Lập cũng như tại Phủ Phó Tổng Thống ở đường Công Lý, Cụ
cũng không muốn gặp ông Minh tại tư gia của ông Minh trên đường Hồng Thập Tự
như ông Minh muốn, do đó Cụ đã nhờ Đại Tướng Trần Thiện Khiêm sắp đặt cuộc gặp
gở nầy. Cụ Hương cũng không muốn việc nầy tiết lộ ra ngoài, do đó Cụ đã dùng
trực thăng bay từ Phủ Phó Tổng Thống ở đường Công Lý đến Bộ Tổng Tham Mưu và
ngay cả hai người phi công cũng chỉ được lệnh bay lên Tổng Tham Mưu sau khi Cụ
lên phi cơ.